Ngày xưa hồi đi du học ở Anh, tôi có đi làm thêm nghề "tư vấn thời trang" ở các hiệu thời trang như Mango, Wallis, Karen Millen... sau "lên đời" được lên lương gấp đôi tại Christian Dior.
Lần đầu tiên thời sinh viên đi làm, đứng 4 tiếng trên đôi gìay cao gót, tôi tưởng như đôi chân sắp gẫy, lưng muốn sụm. Vậy nhưng vẫn phải tươi tỉnh, lưng đứng thẳng, tay chân hoạt động luôn.
Ngày được làm ở Christian Dior, trên người phủ toàn đồ hiệu, tôi cảm thấy ngại ngùng, chẳng khác gì con nhỏ Việt Nam nhà quê nới xứ người. Choáng ngợp với cách tiêu tiền xả láng như rác của giới thượng lưu, với sự sành điệu của những tín đồ thời trang thời thượng thực sự, hàng ngày cứ vào giờ nghỉ giải lao tôi lại mở các tạp chí thời trang ra đọc, xem để cập nhật các phong cách, xu hướng, kiến thức mới. Chẳng biết từ lúc nào, đứng một ngày 9 tiếng trên đôi giày cao gót cũng không còn là trở ngại quá lớn đối với tôi (Mặc dù về tới nhà thì cũng vẫn mệt rũ người ra)
Dần dần những bộ đồ, nữ trang tôi tư vấn, hay đeo trên người đều được bán đắt như tôm tươi.
Tôi hài lòng lắm! Nhưng mẹ bảo tôi, sinh viên chỉ được đi làm thêm 20 tiếng/ tuần. Mỗi giờ được trả 9 bảng Anh, thì làm sao có thể cùng ba mẹ giúp đỡ em gái tôi, cũng ở Anh.
Mẹ bảo "Sao con không đi làm người mẫu để có thu nhập cao hơn?"
Tôi "dùng dằng" thử nghiệm vai trò mới khi nó đến với mình sau khi tôi thắng giải nhất cuộc thi Gương Mặt Châu Á tại Anh. Nói là dùng dằng vì tôi tính không điệu đà, cũng chẳng thiết tha nghề người mẫu. Nhưng có cơ hội (lúc này chưa biết có khả năng không), thì tôi cứ thử.
Thế là xin bảo lưu chương trình Đại học 1 năm ở Reading, tôi lên London vừa học nhạc, vừa theo đuổi nghề người mẫu.
Nói dùng dằng là dùng dằng ban đầu thôi, nhưng tôi quan niệm, đã không làm thì thôi, đã làm phải ra tấm ra món, phải cố gắng hết sức mình!
Lần đầu tiên vào chỗ casting, bên cạnh dễ cả 2,000 các người mẫu khác xếp hàng. Tôi phải hỏi người bên cạnh tôi phải làm gì.
Họ chỉ tôi cách điền vào form, rồi xếp hàng. Vào tới nơi tôi làm theo chỉ đạo của nhiếp ảnh để chụp thử vai. Chẳng hiểu thế nào tôi "trúng" luôn quảng cáo này. Chụp hình có nửa ngày mà tôi được trả 4,000 bảng. Con số quá "khủng" so với con số lương 9 bảng/ giờ khi làm thêm trước đây của tôi.
Sau đó cứ thế ngày này qua ngày khác, "con nhỏ Việt Nam" xách cái túi nặng cả mấy kg bao gồm quyển ảnh portfolio to đùng, giày cao gót và ti tỉ thứ lủng củng, ngày nào cũng một mình đi casting cho công việc ở cái London rộng lớn.
Không biết đường, với quyển bản đồ London A-Z trên tay (lúc đó chưa có smart phone hay google map)- xin nói thêm là tôi mù tít phương hướng, không rành xem bản đồ, tôi đi lạc hàng ngày trên đường đến với buổi casting. Nhưng cũng nhờ vậy tôi phát hiện ra con người xung quanh mình thật tốt bụng. Họ sẵn sàng chỉ đường cho tôi, thậm chí, đi đến ga tàu nơi casting, thấy ai giông model là tôi đi theo để đỡ lạc, và thế là kết bạn với nhau.
Tôi học những cái mới hàng ngày, từ nghề nghiệp, đến cách đối nhân xử thế, đến kỹ năng, giao tiếp. Và quan trọng nhất tôi học được cách không chịu khuất phục trước thất bại.
Là người mẫu Quốc tế, sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ngày nào cũng đi 2,3 casting. Cả tháng đi đến 30, 40 casting, có khi, có 10 job, có khi có 1,2 job.
Có công việc trả 300 bảng, có công việc trả 3,000 bảng. Nhiều lắm có công việc trả 10 ngàn bảng nhưng rồi cũng có những show diễn ở fashion week được trả 100 bảng bằng...quần áo là chuyện bình thường. Cuộc sống ở London đắt đỏ, tiền làm việc nhiều khi 3 tháng sau mới nhận được nên việc dành dụm là không thể, "làm giàu" lại càng không.
Lắm lúc tiếc đứt ruột vì có các công việc ở Nhật, ở Ý... mà agency báo gấp không kịp xin visa thế là lại không đi được.
Bù lại là những chuyến lưu diễn dài ngày ở Paris, ở New York, dù một ngày được trả khoảng 200-300 bảng, nhưng đi cả 10 ngày tích cóp lại cũng được một khoản, lại được đi chơi, thăm thú, học hỏi.
Hồi đó, tôi đi làm người mẫu, cũng cảm giác như đi du học. "Thấm nhuần" mọi kiến thức, mọi thông tin mình có thể một cách háo hức và tự nguyện.
Đi lưu diễn, ngoài giờ tập, giờ làm, tôi lại cắm cái headphone vào tai đi dạo phố phường một mình tại nơi bản địa, lạc thì hỏi đường, ăn một mình, nhìn ngắm một mình. Tôi lại học được sự độc lập.
Sau này về Việt Nam, tôi lại một lần nữa háo hức học tập. Tôi như một miếng mút được cho vào chậu nước, "thẩm thấu" mọi giọt nước mình có thể! Tôi không lấy tư tưởng mình đã là một người mẫu từ nước ngoài về mà hét cát sê, tỏ ra tinh tướng, tranh dành vị trí.
Ngược lại tôi luôn nhường nhịn đồng nghiệp cho chọ đi vào vị trí cuối cùng của tôi khi họ tỏ ý can thiệp xin đạo diễn.
Bởi đối với tôi, việc đầu hay đi cuối có thể quan trọng với họ, nhưng không quan trọng với tôi. Tôi tin rằng mình có thể tự mình tỏa sáng dù trong bất kỳ trang phục nào, hay vị trí nào.
Việc nhìn thấy người mẫu trốn vào vệ sinh để chờ tôi ra trước mới ra sau tôi, hay nhìn thấy họ xì xào nói nhà thiết kế đổi cho họ chiếc ví tôi đang cầm, chỉ làm cho tôi cảm thấy buồn cười, ngộ nghĩnh.
Việc thấy người mẫu, đồng nghiệp than thở "tập gì mà tập nhiều quá, đi mỏi cả chân, lỗ cả cát sê" làm tôi cảm thấy là lạ, vì tôi thích lắm mỗi khi được tập với nhạc, đôi chân tôi cứ tung tăng.
Người mâũ nôi nổi, hoặc chưa nổi, có người trợ lý đi theo cầm điện thoại, xách túi thậm chí tập chương trình hộ cũng làm tôi ngạc nhiên trầm trồ lắm. Chả bù tôi đi nửa vòng trái đất làm việc mà cứ một mình kéo va li đi bay bay.
Mặc kệ họ, điều quan trọng nhất đối với tôi là được học hỏi, được trọng dụng, được thể hiện khả năng của mình và được sáng tạo!
Học mãi, học mãi sẽ đến ngày khẳng định.
Người ta càng gán cho tôi những mặc định về "vẻ đẹp người phụ nữ Việt" hay càng coi thường khả năng của mình, lại càng cho tôi động lực chứng tỏ là họ sai.
Mọi người hay nói tôi tự tin, thậm chí là quá tự tin, người ghét sẽ nói tôi kiêu ngạo.
Nhưng mặc kệ, nếu tôi không đã, luôn, và sẽ sẽ luôn "là chính mình", thì tôi đã không là tôi của ngày hôm nay..
Mỗi chúng ta sẽ có những ngọn núi, những đỉnh cao của riêng mình mà chúng ta phải chinh phục.
Đặc biệt khi bạn là phụ nữ, xã hội sẽ có nhiều điều bất công bằng, mặc định dành cho bạn.
Những hãy biết, nếu tôi làm được, bạn cũng làm được.
Hãy cố gắng lên và làm chủ hạnh phúc, và thành công mà bạn xứng đáng!